Không hiểu sao bạn trẻ này đi tắt đón đầu, bỏ qua những quy tắc xã giao lịch sự thông thường mà hỏi ngay:
chị làm ở đâu
nhiêu tuổi
chị có học tiếng hoa
hay làm ở cty nào có sử dụng tiếng hoa
đúng ko
Tôi hơi bối rối tí xíu bởi bạn trẻ này và và trả lời thẳng rằng "mình ko quen nhau, và cũng ko có gì cần trao đổi. và cũng chẳng có việc gì phải trả lời những câu chất vấn ấy"
Có lẽ lúc đó tôi bực mình vì đã gần 23h tối mà bị quấy rầy như thế nên trả lời hơi khó chịu
Và dĩ nhiên bạn trẻ kia đã bảo rằng chỉ muốn hỏi thăm mà tôi dữ quá...
............
Vừa lúc nãy khi vào blog của 1 người, trong dòng cuối người đó ghi rằng "đã tìm thấy niềm vui trong cuộc sống",... ở phía dưới có 1 comment tò mò và muốn biết đó là niềm vui gì? Có lẽ bạn này không quen chủ blog nên mới hỏi như thế...
...................
Dạo này chẳng biết sao tôi khá bực mình với những người hay tò mò chuyện riêng tư của người khác........có lẽ do bản thân tôi khá kín kẽ chuyện riêng tư của mình...... và có lẽ tôi mệt mỏi khi mọi người ngày càng ít quan tâm đến người khác......... và có lẽ tôi chán nản khi tâm sự rắc rối của mình mà người ta nghe rồi bỏ quên tôi hay làm cho tôi đau hơn.... và có những người chẳng có giây phút nào rảnh để nghe tôi nói.
Cuộc sống quá bận rộn đến mức chẳng ai còn thời gian dừng lại để nghĩ cho người khác... có phải thế không nhỉ? hay tại tôi là đứa có quá nhiều thời gian trống trải nên cảm thấy sự cô đơn bao vây?
...........................
Vậy mà... có một người...... một người luôn nói rằng mình sẽ bận rộn đến khi giã từ cuộc sống......... một người mà tôi đứng bên cạnh như một hạt cát nhỏ bên ngọn núi Thái Sơn... và ngọn núi ấy đã dành thời gian quý giá quan tâm đến tôi, an ủi và giúp tôi băng bó vết thương bên trong......Người đã lắng nghe & thấu hiểu những gì tôi đã và đang chịu đựng...
Cám ơn Người - Phật Di Lặc giữa trần gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét