Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

Đánh học trò và nền giáo dục

Tác giả: Hiệu Minh. 3-2009

Pháp luật đã qui định rất rõ về việc đánh người. Quy định về “Đạo đức nhà giáo” của Bộ trưởng GD và  ĐT cũng là một “roi mây” mang tính răn đe với những người hành nghề sư phạm. Không ai có thể ngụy biện, thậm chí lôi “truyền thống yêu cho roi  cho vọt” như thời phong kiến xa xưa để giải thích những hành động bạo hành học sinh. 

Ngày 21/2/2009, Thanh nien online đưa tin: Khoảng 11 giờ ngày 18-2, trong tiết học môn Lịch sử tại Trường trung học phổ thông bán công Nguyễn Khuyến (Điện Bàn- Quảng Nam), học sinh Phạm Văn, lớp 10T2 nói chuyện riêng, chỉ có vậy, đã bị thầy Lê Văn Châu gọi lên bảng, dùng tay, chân đánh vào mặt, vào lưng. Sau đó, thầy Châu còn tiếp tục dùng cây gỗ nẹp mặt bàn đánh làm em Văn rạn xương đùi chân trái. 

Rồi từ một câu nói đùa, trêu chọc nhau giữa hai học sinh nữ, một cô giáo đang dạy học lớp 7C, Trường THCS Lý Thái Tổ (Hà Nội)  bắt một em trong số đó “viết ra giấy hoặc viết lên bảng cho cả lớp biết quá trình và kinh nghiệm làm cave như thế nào”. Chuyện chưa từng nghe trên thế giới. 

Mấy ngày gần đây, báo chí lại rộ lên tin cô giáo Lê Hoàng Thụy Anh Thư, giáo viên nhiều lần được khen thưởng ở Trường THCS Mai Thị Hồng Hạnh (thị trấn Giồng Riềng- Kiên Giang) đang bị đề nghị phạt cảnh cáo sau việc “quất” học sinh 400 roi vì các em không thuộc bài.  

Việc giơ roi lên hạ xuống 400 lần chứng tỏ “sức khỏe và thần kinh” của cô Thư  khá tốt. Thêm nữa, 86 học sinh lớp 6 ngồi “nhìn” và “đợi” đến lượt giơ mông cho cô vụt cũng là hành động đáng phục vì sự “kiên nhẫn” hay còn gọi là “nhẫn nhục” của thế hệ tương lai. Ngay lúc đó, không cô cậu nào dám ra báo với hiệu trưởng về việc bạo hành này. 

Trên đây chỉ là vài ví dụ về nạn bạo hành học sinh trong trường gần đây. Nếu kể ra thì còn nhiều lắm.

Ngày xưa, cảnh thầy đồ với khăn xếp, cắp tráp và…roi mây đến lớp dạy đám “thứ ba” sau quỉ và ma, đối với nhân dân là hình ảnh đẹp của người dậy chữ. Uy của ông đồ dựa trên việc…dữ đòn. 

Thời học  trường làng những năm 1960-1970, thước lim vẫn là công cụ duy nhất đưa đám trẻ chúng tôi vào nếp. Đang trong lớp, ngỡ quay sang hỏi đứa bạn một câu, bỗng cái gỉe lau bảng ném toẹt vào mặt, vừa rát và bụi phấn đầy mồm. Rồi bị phạt tường, quì ngoài hiên dưới nắng hàng tiếng đồng hồ… 

Nhưng cung cách vừa dậy vừa dọa nạt học sinh kiểu ấy đã qua rồi, vì những thông tin khoa học giáo dục ngày nay và nhiều thày cô đã hiểu đánh học trò trên lớp hay trừng phạt chúng không phải là phương pháp sư phạm tốt. 

Tuy vậy, việc mắng nhiếc, sỉ nhục hay thậm chí đánh học sinh vẫn còn phổ biến. Hiện tượng thầy Châu hay cô Thư chỉ là một trong hàng ngàn sự kiện làm “rầu” lòng cha mẹ học sinh, bị báo chí phát hiện. 

Ngày xưa, ta không có phương tiện truyền thông để cha mẹ và học sinh lên tiếng. Nhưng thời nay, học trò mang cả điện thoại di động vào lớp để quay tình huống “phản sư phạm” của thầy. Vài phút sau, clip đã được tung lên internet cho cả thế giới xem. Người thích roi vọt quên là họ đang sống trong thời đại công nghệ thông tin rất hiện đại. 

Thực ra, Bộ GD và ĐT có hẳn một Quy định về “Đạo đức nhà giáo”, trong đó nêu rõ “Không xâm phạm thân thể, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người học, đồng nghiệp, người khác” (Số 16/2008/QĐ-BGDĐT ngày 16 tháng 4 năm 2008 do Bộ trưởng ký).  

Có lẽ những thầy cô này đã “điếc” với thời đại internet và “khiếm thị” luôn cả với Quy định của chính Bộ trưởng GD và ĐT.. 

Trong khi nhiều bậc cha mẹ và bạn đọc, kể cả học sinh lên án những thầy cô đánh học trò, thì lại có những tiếng nói ủng hộ việc bạo hành trên giảng đường. Một vài độc giả còn đi xa hơn “Hãy bảo vệ những thầy cô giáo hết lòng vì học sinh như cô giáo Thư, vì việc đánh, phạt học sinh đó chỉ xuất phát với tất cả mong muốn của một nhà giáo là học sinh ngoan và giỏi hơn”.  Cứ tưởng tượng, một hôm nào đó, con mình được đưa từ lớp vào thẳng bệnh viện vì thầy cô “quá tay”, sẽ hiểu là việc đồng lõa với bạo hành có hệ lụy như thế nào.

Trong gia đình, ngoài xã hội và kể cả trong trường học vẫn tồn tại hai trường phái “đánh” và “không đánh” học trò. 

Chúng ta biết, bạo lực dễ sinh ra bạo lực. Đứa trẻ bị đánh, bị sỉ nhục trong gia đình hay trên lớp, trong xã hội, làm sao tránh được tâm lý bị tổn thương. Lớn lên chút nữa, các em dễ có tâm lý “hận” đời vì chính những sang chấn tâm lý từ tuổi thơ ấy.  

Nhiều nước văn minh, phát triển qui định rất rõ, đánh đập, thậm chí sỉ nhục học sinh là phạm luật. Người phạm luật có thể bị đuổi việc, bị phạt tiền thậm chí đi tù. Không một lý do nào có thể bào chữa cho việc bạo hành với học sinh.  

Thầy cô thích dùng phương pháp thước lim của các ông đồ ngày xưa cần bị xử lý nghiêm khắc. Pháp luật đã qui định rất rõ về việc đánh người. Quy định về “Đạo đức nhà giáo” của Bộ trưởng GD và  ĐT cũng là một “roi mây” mang tính răn đe với những người hành nghề sư phạm.

Không ai có thể ngụy biện, thậm chí lôi truyền thống “yêu cho roi  cho vọt” như thời phong kiến xa xưa để giải thích những hành động bạo hành học sinh. Đó là cách dậy cho thế hệ tương lai chỉ biết cúi đầu nghe người khác mà cấm được cãi. Nếu được người ta dậy đúng thì may mắn, nhưng được chỉ lối đưa đường sai mà không được phản biện trái chiều dễ biến thành thảm họa cho dân tộc.

Sống trong thời đại văn minh của thế kỷ 21 mà xã hội ta phải chứng kiến chuyện trẻ em bị xúc phạm nặng nề, thậm chí, thầy giáo đánh rạn chân học trò hay cô giáo bắt nữ sinh trình bày kinh nghiệm “làm cave”. Những đứa trẻ bị bạo hành, khi trưởng thành, biết đâu lại trở thành lãnh đạo cao cấp hay nhà quản lý? Nếu họ tiếp tục nhẫn nhục như đã được dậy trong trường hoặc mang máu bạo lực thì không biết đưa quốc gia về đâu?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

GS Nguyễn Văn Tuấn: Thư gửi Bộ Y tế Úc xin viện trợ Vaccine phòng covid

 Ngày 26-7-2021 Hôm nay nhận được một lá thư từ Bộ Y tế Úc, với một chút hi vọng về chuyện vaccine. (xem thư đính kèm email) Các bạn có lẽ c...