Almie Rose
Khi còn đến hai tháng trước lễ Giáng sinh, cô con gái Almie Rose chín tuổi của chúng tôi mới bảo rằng cô bé muốn có một chiếc xe đạp mới. Nhưng gần đến Giáng sinh, dường như cô bé quên bẵng ước muốn đó.
Chúng tôi mua cho cô bé bộ búp bê Bảo mẫu - món đồ chơi đang rất thịnh hành, cùng với một căn nhà búp bê. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của chúng tôi, trước Giáng sinh hai ngày, Almie Rose vẫn bày tỏ rằng cô bé thích chiếc xe đạp hơn bất cứ thứ đồ chơi nào khác trên đời.
Lúc đó đã quá trễ, với hàng trăm thứ cần phải chuẩn bị cho bữa tiệc Giáng sinh và mua những món quà vào phút cuối, chúng tôi không còn thời gian để chọn mua một chiếc xe đạp đúng như mong muốn cho Almie Rose. Thế là, vào 9 giờ tối đêm Giáng sinh, khi Almie Rose và em trai Dylan sáu tuổi đã nằm cuộn tròn yên ấm trong chăn, cả hai vợ chồng tôi vẫn còn thao thức vì ước muốn của con gái. Chúng tôi cảm thấy như có lỗi vì đã làm con mình thất vọng.
“Hay là anh sẽ nặn một chiếc xe đạp bằng đất sét và viết một mảnh giấy nói rằng: con sẽ có thể đổi chiếc xe bằng đất sét này để lấy một chiếc xe đạp thực sự?“ chồng tôi đề nghị. Có thể đó là một cách hay, vì xe đạp là một món hàng khá khó mua, và cô bé cũng đã là một "người lớn" không còn mè nheo đòi quà. Thế là, chồng tôi đã cặm cụi suốt bốn tiếng đồng hồ để nặn một chiếc xe đạp thu nhỏ.
Sáng ngày Giáng sinh, chúng tôi thật sự hồi hộp chờ giây phút Almie Rose mở gói quà nhỏ hình trái tim có chiếc xe đạp bằng đất sét với hai màu trắng và đỏ bên trong. Cuối cùng thì cũng đến lúc cô bé mở quà và đọc to mảnh giấy mà tôi đã viết.
“Có thật là con có thể dùng chiếc xe đạp mà bố đã nặn này để đổi lấy chiếc xe thật hả mẹ?” “Đúng thế, con yêu!” tôi mỉm cười rạng rỡ.
Nước mắt lấp lánh trên khóe mắt Almie Rose khi cô bé trả lời:
“Con sẽ không bao giờ đổi chiếc xe đạp mà bố đã làm cho con đâu. Con thích giữ chiếc xe này hơn là đổi lấy chiếc xe thật.”
Lúc ấy, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc đến nỗi có thể đi cùng trời cuối đất để mua cho con gái bất cứ chiếc xe đạp nào trên đời.
Almie Rose
It was at least two months before Christmas when nine-year-old Almie Rose told her father and me that she wanted a new bicycle. As Christmas drew nearer, her desire for a bicycle seemed to fade, or so we thought. We purchased the latest rage, Baby-Sitter's Club dolls, and a doll house. Then, much to our surprise, on December 23rd, she said that she "really wanted a bike more than anything else."
It was just too late, what with all the details of preparing Christmas dinner and buying last-minute gifts, to take the time to select the "right bike" for our little girl. So, here we were - Christmas Eve around 9:00 p.m., with Almie Rose and her six-year-old brother, Dylan, nestled snug in their beds. We could now think only of the bicycle, the guilt, and being parents who would disappoint their child.
"What if I make a little bicycle out of clay and write a note that she could trade the clay model in for a real bike?" my husband asked.
The theory being that since this is a high-ticket item and she is "such a big girl," it would be much better for her to pick it out. So he spent the next four hours painstakingly working with clay to create a miniature bike.
On Christmas morning, we were excited for Almie Rose to open the little heart-shaped package with the beautiful red and white clay bike and the note. Finally, she opened it and read the note aloud.
"Does this mean that I trade in this bike that Daddy made me for a real one? "Yes." I said, beaming.
Almie Rose had tears in her eyes when she replied,
"I could never trade in this beautiful bicycle that Daddy made me. I'd rather keep this than get a real bike."
At that moment, we would have moved heaven and earth to buy her every bicycle on the planet!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét