Sự dũng cảm của trái tim
Tôi ngồi lặng người trên chiếc ghế cũ, cọt kẹt trong thính phòng, chiếc máy quay phim vẫn còn đang rè rè trên vai, và tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên mi.
Cô con gái sáu tuổi của tôi đang ở trên sân khấu, bình tĩnh, tự tin, tập trung và cất tiếng hát từ chính trái tim mình. Tôi cảm thấy lo lắng, bồn chồn, xúc động, cố kìm nén những giọt nước mắt cứ chực tuôn trào.
"Hãy thử lắng nghe xem, bạn có nghe được những âm thanh của nhịp đập con tim ở thế giới xung quanh không?" cô bé cất tiếng hát.
Gương mặt xinh xắn ấy ngước về phía ánh đèn, khuôn mặt tròn thân thương và quen thuộc, khác xa với khuôn mặt gầy guộc của tôi. Đôi mắt cô bé nhìn về phía khán giả với tất cả niềm tin... Cô bé biết rằng mọi người đều yêu mến mình. Cả đôi mắt ấy cũng không giống tôi chút nào.
"Phía trên thung lũng, cả phía dưới đồng bằng, ở khắp nơi trên thế giới, tiếng nhịp đập con tim là như nhau."
Gương mặt người mẹ ruột của bé chợt hướng về tôi từ phía sân khấu. Đôi mắt của một người phụ nữ trẻ đã từng nhìn vào mắt tôi một cách tin tưởng, giờ lại đang nhìn xuống khán giả. Con gái tôi đã thừa hưởng đôi mắt đó từ người mẹ ruột của mình... một đôi mắt hơi xếch lên phía đuôi, và đôi má nhỏ phúng phính trắng hồng mà tôi không thể ngừng đặt lên đó những nụ hôn yêu thương.
"Dù da trắng hay đen, dù đỏ au hay rám nắng, đó chính là con tim của gia đình nhân loại... oh oh... con tim vẫn đập mãi... đập mãi...", cô bé kết thúc bài biểu diễn của mình.
Khán giả vỡ òa lên, tôi cũng vậy. Sau đó, tiếng vỗ tay nổi lên giòn giã, và họ đồng bật đứng dậy như để bày tỏ cho Melanie biết rằng họ thích bài hát này. Cô bé mỉm cười... Cô đã biết điều đó. Và tôi bật khóc. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn khi được là mẹ của bé... cô bé đã mang đến cho tôi quá nhiều niềm vui sướng, đến mức trái tim tôi căng lên vì hạnh phúc.
Trái tim của gia đình nhân loại... trái tim của lòng dũng cảm đã chỉ đường cho ta khi lạc lối... trái tim làm cho những người xa lạ trở nên gắn bó với nhau hơn... đó là trái tim mà mẹ ruột của Melanie đã chỉ cho tôi. Cô bé nghe được tiếng mẹ mình từ sâu thẳm trái tim. Trái tim dũng cảm ấy là của một cô gái 16 tuổi, chấp nhận sinh ra Melanie vì tình yêu vô điều kiện của mình. Một người phụ nữ đã nghĩ rằng có thể mang lại cho con mình điều mà không ai có thể làm được... một cuộc sống tốt hơn của mình.
Hai chúng tôi như cùng chung nhịp đập con tim khi tôi ôm chầm Melanie và xúc động khen cô bé đã biểu diễn thật xuất sắc như thế nào. Cô bé lắc lắc cánh tay tôi và ngước lên hỏi: "Sao mẹ lại khóc?"
Tôi trả lời cô bé: "Vì mẹ rất tự hào về con, hôm nay con đã biểu diễn rất tuyệt vời!" Tôi cảm thấy mình đã chạm đến những sợi dây tình cảm yêu thương, tôi ôm chặt cô bé vào lòng không chỉ bằng đôi tay vững chắc và tình yêu thương của mình mà còn gởi vào đó tất cả tình yêu thương vô tận của người mẹ ruột - người phụ nữ xinh đẹp và can đảm đã sinh ra đứa con gái bé bỏng của tôi và đã tin cậy chọn tôi để gởi gắm đứa con của mình. Tôi đang có tình yêu của cả hai người... Tình yêu của người mẹ ruột với lòng can đảm dám sẻ chia, và tình yêu của người mẹ nuôi mà đôi tay trống vắng đã được lấp đầy bằng tình thương yêu... và trái tim chúng tôi đã có chung một nhịp đập.
Courage of the heart
I sit on the rickety auditorium chair with the camcorder on my shoulder and I can feel the tears well up in my eyes. My six-year-old daughter is on stage, calm, self-possessed, centered and singing out her heart. I am nervous, jittery, emotional and trying not to cry.
"Listen, can you hear the sound, hearts beating all the world around?" she sings.
The lovely face turned up to the light, little round face so dear and familiar and yet so unlike my own thin features. Her eyes look out into the audience with total trust... she knows they love her. Eyes that don't look like mine.
"Up in the valley, out on the plains, everywhere around the world, heartbeats sound the same."
The face of her birth mother looks out at me from the stage. The eyes of a young woman that once looked into mine with trust gaze into the audience. These features my daughter inherited from her birth mother... eyes that tilt up at the corners and rosy, plump little cheeks that I can't stop kissing.
"Black or white, red or tan, it's the heart of the family of man... oh, oh beating away, oh, oh beating away," she finishes.
The audience goes wild. I do, too. Thunderous applause, and they rise as one to let Melanie know they loved it. She smiles... she already knew. Now, I am crying. I feel so blessed to be her mom... she fills me with so much joy that my heart actually hurts.
The heart of the family of man... the heart of courage that shows us the path to take when we are lost.. the heart that makes strangers one with each other for a common purpose... this is the heart Melanie's birth mother showed to me. Melanie heard her from deep inside the safest part of her. This heart of courage belonged to a sixteen-year-old girl... a girl who became a woman because of her commitment to unconditional love. She was a woman who embraced the concept that she could give her child something no one else ever could... a better life than she had.
Melanie's heart beats close to mine as I hold her and tell her how great she performed. She wiggles in my arms and looks up at me. "Why are you crying, Mommie?"
I answer her, "Because I am so happy for you and you did so good, all by yourself!" I can feel myself reach out with tendrils of love and hold her with more than just my arms. I hold her with
love for not only myself, but for the beautiful and courageous woman who chose to give birth to my daughter, and then chose again to give her to me. I carry the love from both of us... the birth mother with the courage to share, and the woman whose empty arms were filled with love... for the heartbeat that we share is one.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét