Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

CÔ LÝ.... ĐI SỨ !

Tác giả: Ngô Nguyệt Hữu

Mấy hôm nay trời hư đất lộng, mưa gió sùi sụt. Phương Bắc giông trước rước giông sau, phương Nam hậu lãng thôi tiên lãng, đại khái là sóng sau đè sóng trước, nước tràn nước. Tang thương là điềm đang được dự báo, nhưng cô Lý không quan tâm đến điều đó. Không phải cô Lý không thương người, cô Lý từng bật khóc trước mặt bà cụ ngoài lục tuần cơ mà. Có đứa gở mồm bảo việc cô Lý khóc vì thương người hôm ấy, giống kiểu "tiểu thư con quan, vừa ăn thịt bò vừa xót người đói". Cô Lý đang rất bận, cô Lý chuẩn bị vì thể diện quốc gia mà đi sứ.


1. Vương đại nhân, làm quan cực phẩm, đăng đàn nói một câu triệu người thỏa lòng. Đập tay phán một lời trăm họ mãn nguyện.

Nguyễn quan nhân, phẩm hàm thấp kém, ít khi được xướng họ xưng danh. Bỗng dưng tiết thu này, hứng chí chọc tay khoáy nước, xoa chân dựng tóc, miệng vàng lời ngọc, xuống chiếu phong cô Lý làm sứ. Nguyễn quan nhân bảo: "Người ta có tâm, cứ để người ta làm. Đừng rộn chuyện, hỏng việc của quan". Tự dưng, lại nhớ câu đối của cụ Trạng xưa: "Lợn cấn ăn cám tốn/ Chó khôn chớ cắn càn". Có liên quan gì nhau đâu, nhỉ. Tính tôi giờ lẩn thẩn, nhớ gì viết nấy thôi, không dám có ý xỏ xiên nào khác. Xin Nguyễn quan nhân rộng lượng suy xét.


Nguyễn quan nhân bảo, cô Lý là người nổi tiếng, trên thông nghiệp diễn, dưới biết phù vân, ngang rành danh vọng, dọc hiểu thị phi. Cô Lý tài sắc vẹn toàn, tâm tánh đoan trang... không cử cô Lý đi sứ không lẽ cử cô Mai đi thế hay sao?


Thật ra, cô Mai cũng tài, cô Mai cũng xinh. Nhưng tiền thì cô Mai lại thiếu. Cô Mai ngoài cái thân để bán nhằm làm từ thiện thì có gì đâu. Mà cái việc đi sứ ấy, mỗi năm ngốn ngân khố hàng tỉ tỉ đồng, thằng dốt như tôi đếm cả đời có khi còn không xong vì nhầm tới lẫn lui. Giờ cô Lý đi sứ, tiền cô ấy tự bỏ ra, ghì hình viết ký cô ấy tự lo lắng, ăn ngủ đi lại cô ấy tự vẹn toàn... thì hà cớ gì mà không phong cho cô ấy đi sứ.


Phải biết, đất nước đang thời kỳ lạm phát. Giá vàng hết tăng rồi giảm, giá đô hết giảm rồi tăng, giá xăng hết lên lại xuống... Thậm chí, giá rau muống đang ngấp ngưỡng bằng giá rau sạch tại Tân Gia Ba (tức Singapore). Nguyễn quan nhân lo lắng tiền tài của quốc gia, làm quan như thế là có tâm, làm cha mẹ dân như thế là có tầm. Vậy mà, không hiểu sao bọn rảnh chuyện lại bàn này kia kia nọ, khiến Nguyễn quan nhân buồn rầu, ngủ không yên, ăn không ngon, nghe hát kém vui, uống rượu mất thú, ngắm cảnh không nhàn...


Có thời đại nào lạ như thời đại này không. Mình làm chuyện chân chính, chỉ một lòng vì lợi ích chung, mà người ta bảo mình tình riêng tư lợi. Lại bảo mình mượn hoa hiến Phật, lại vu cho mình sân trước sân sau, phòng nhỏ phòng to, bà lớn bà bé, con riêng con chung...


Mà mình thì đâu cần những thứ ấy. Cô Lý xinh thế, mắt môi này, dáng người này, khuôn ngực này, nhan sắc này, sắc vóc này... Ô, mê ly đời sống có đáng gì. Một lần thôi cũng đủ là trăm năm. Mình có cần nhiều hơn một lần đâu.


Nguyễn quan nhân vừa nhớ vừa mỉm cười. Câu hát réo rắt từ đám ca kỹ dưới nhà vọng lên nghe sao êm tai vậy... Tình yêu đó, dung nhan của người, xin trả cho đời, xin trả cho người, riêng cô Lý này, dành lại cho tôi (Vô cùng xin lỗi nhạc sĩ Lam Phương - NV).


Nguyễn quan nhân tự nhủ. Ờ, thì có thời cô Lý áo quần không kín đáo, khoe da thịt ngoài bãi biển ở Nha Trang, nhưng đó đã là chuyện xa xưa. Ờ, thì cũng có lần, cô Lý mặc áo cổ hơi trễ, lấy cái phồn thực đè chết thằng tướng Tây gì đấy, nhưng đó là chuyện ngoài ý muốn. Ờ, thì cũng có lần, cô Lý vui mồm, bảo mình đóng vai chính trong bộ phim nhảm nhí của thằng đạo diễn lắm râu ấy vậy mà sau cùng chỉ được mỗi vai diễn nhỏ xíu, nhưng đó là sự cố có gì đâu mà to tát...


Ờ thì cũng có lần, người ta bảo cô Lý cứ căng người khoe hàng này kia kia nọ. Nhưng mà có gì đâu, cô Lý có thì cô Lý khoe. Ta đây làm quan, muốn khoe hàng mà có hàng đâu mà khoe.


Hôm qua, nghe cô Lý hứa. Đợt này cô Lý sẽ tình tang tang tình sau khi mùa trăng đã qua, sau khi cô Lý đi sứ về... Mà không biết cô Lý có nhớ lời hẹn này không nữa.


Thật ra, cô Lý đi sứ có một năm chứ mấy. Thôi thì ta vì nàng, cô Lý ơi! Chịu giấu mặt vào cái phồn thực né dư luận cũng được mà. Miệng gần tai, đứa nào chửi đứa đó nghe. Còn ta có cái gần cô Lý, ta vui biết là bao nhiêu.


Ôi, cô Lý! Cô khiến ta nhớ thuở trẻ trai.


2. Cô Lý, gần ba mươi. Mặt thanh mũi tú, miệng đỏ mắt xanh, tóc nâu da trắng. Dáng người đẫy đã, chỗ nhô ra đã nhô ra, chỗ thụt vào đã thụt vào, tịnh không thể chê vào đâu được.


Đây đâu phải là lần đầu cô Lý đi Tây mà mọi người ầm ĩ vậy. Cô Lý, năm mười bốn hoặc mười tám tuổi đã từng sang châu Âu ngắm tuyết. Cô Lý rời nước mình, để đi học hoặc để lấy chồng là điều không ai dám xác tín. Có độc giả nhắn tin cho tôi bảo, cô Lý ngày xưa học hành không giỏi giang. Tôi có trả lời, người đẹp mà cũng cần học vấn ư. Đây là thời đại nào thế nhỉ? Nhan sắc không cần bằng cấp, ông có hiểu không.


Cô Lý về nước, cô Lý làm diễn viên. Người sao vai diễn vậy. Cô Lý nổi tiếng sau cái vai kinh doanh nhan sắc mà kịch bản là của gã nhà văn lớn tuổi, chơi với tôi cũng thân thân. Ngồi uống rượu uống rượu với nhau, tôi nhìn lão cười cười. Giả vờ say, quàng vai hỏi một câu không thể thô bỉ hơn: "Thế cô Lý là làm sao?". Lão đáp nửa đùa nửa thật: "Tóm lại, trên dưới đều kinh cả".


Chuyện về cô Lý tôi biết cũng nhiều, viết cũng đã lắm. Thậm chí, tôi còn nhớ mang máng cô Lý mang tiền rải từ Hồng Kông sang tận Việt Nam để rước anh chàng điển trai là diễn viên nổi tiếng sang nước mình, bá vai bá cổ chụp hình vài kiểu xong... biến mất. Cô Lý rất thích đánh đu với người nổi tiếng.


Cô Lý chưa chồng. Mấy tay người Mỹ gốc Việt bảo: "Phụ nữ có chồng mà chưa có con, xem như con gái". Còn cỡ như cô Lý thì cứ xem như là thanh tân. Cô Lý rất cao sang...


Cô Lý hay kể về người mẹ nuôi nào đó ở ngoài biên giới Việt Nam. Cô nói tiếp về người cha nuôi là dân ngoại quốc. Đại khái, cô có cả cha nuôi lẫn mẹ nuôi, còn anh em nuôi không nghe cô báo cáo. Phàm, như tôi vẫn thường thưa cùng bạn đọc, có con nào nuôi mà không để ăn thịt đâu. Hy vọng, cô Lý được nuôi chỉ để kiếm danh vọng.


Hôm xưa, có cô siêu mẫu nước mình theo chồng bỏ cuộc chơi. Chồng của siêu mẫu là đại gia đóng nhãn hiệu Hoa Kỳ, biết nói tiếng Việt. Chồng vợ được ít lâu, siêu mẫu đi đường siêu mẫu, đại gia rẽ lối đại gia. Đồn đoán rằng sau lúc từ tình yêu chuyển thành tình hận gì gì đó, đại gia mỗi tháng phải cung cấp cho siêu mẫu 3 tỉ để nuôi con. Đồn thế, chẳng biết có đúng không.


Siêu mẫu buồn, siêu mẫu bảo đại gia không vượt qua được bản năng của giống đực. Nên thôi, đường anh anh đi anh đi, đường tôi tôi đi tôi đi, kỷ niệm đành tan theo tháng năm.


Ai là người đánh thức bản năng giống đực của đại gia?


Đương nhiên, đó là một phụ nữ. Tất nhiên, người phụ nữ đó rất đẹp. Dĩ nhiên, cái đẹp phồn thực. Mà cô Lý, có cả ba điều đó.


Coi như tôi làm phép tam đoạn luận lừa bạn đọc đi, bạn đọc cứ tự hiểu lấy.


Mà hình như, cô Lý rất thích đàn ông đã có gia đình. Có lần, cô ấy đã hai tay túm hai người, xé nát tổ ấm của một nam diễn viên gốc Bắc.Cái này, tôi đã nói, nên xin phép không lạm bàn.


Một cộng một bằng hai. Hai thêm hai là bốn. Một người làm cho bốn người phải đau khổ đến mức bán thân bất toại như cô Lý, không dễ mấy ai làm được.


Cô Lý đêm qua đi dự tiệc. Cô Lý đeo đồng hồ. Cô Lý cẩn hoa tai. Cô Lý cười cười nói nói bảo: "Một nữ công nhân làm tăng ca, 16 giờ mỗi ngày, lương tháng chưa đến 3 triệu, thương tình lấy chẵn số. Không ăn, không uống, không thuê nhà trọ, không bệnh hoạn, không chi tiêu, không mua sắm.. thì mỗi năm tính luôn tiền thưởng lễ tết được khoảng 40 triệu. Một thập kỷ vị chi là 400 triệu. Ờ, thì một thế kỷ rưỡi họ sẽ sắm được cái đồng hồ như cô Lý thôi. Còn hoa tai, rẻ hơn. Chỉ cần 15 năm là mua được". Lại che miệng mỉm cười như má phấn gặp phong lưu.


Cái khoản sang trọng cô Lý có thừa. Nhà cô Lý đẹp, kim cương cô Lý có hàng đống. Đến bảy hãng trang sức nổi tiếng nhất thế giới về kim cương cô Lý còn lấy rổ rá sang bên ấy mua mang về bên này để làm cửa hàng kinh doanh. Vậy mà, đứa nào rảnh chuyện thêu thùa đơm đặt, ăn không nói có, ăn ốc nói mò, ngậm máu phun người, ném đá giấu tay, gắp lửa bỏ áo bảo cái đồng hồ của cô lý giá chỉ hơn 300USD xíu. Nói thế mà không biết ngượng à... Xía, bà thèm vào.


Rõ là chán mớ đời!


3. Trở lại chuyện cô Lý đi sứ. Trước đây, nhớ có lần cô Lý than cô Lý bận trăm công nghìn việc, đến mức không có thời gian để mà yêu chứ đừng nghĩ đến chuyện quan tâm đến dư luận.


Vậy mà, giờ cô Lý gạt bỏ tất cả, từ kinh doanh cho đến luyến ái, từ sàn diễn cho đến đời thường... chỉ để hằng ngày ngồi máy bay đến chỗ này thăm người kia, đến chỗ kia thăm người nọ, xọ từ bên đông xọ sang nốt bên tây. Mà là đi không có tiền cát-sê, không hưởng lương, chỉ làm không lấy phước thôi đó, còn lại phải bỏ tiền ra nữa chứ. Làm phận sự quốc gia mà, có phải chuyện hái dưa lặt rau, chơi đồ hàng banh đũa đâu mà giỡn được.


Thôi thì chúc cô Lý thuận buồn xuôi gió, chân cứng đá mềm, đi đâu về đấy. Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của quan nhân về việc cô Lý đi sứ là hãy cho cho cô Lý một cơ hội để chứng minh. Hơn nữa, khi nghe cô Lý than: "Em có tiền, em có năng lực, em có điều kiện, tại sao không cho em làm", tôi cầm lòng không đặng.


Vốn dĩ yếu điểm của tôi cả tin, nhất là khi cô Lý hứa: "Tôi không dùng tiền để mua danh đại sứ". Đồng ý chuyện này, nhưng có điều, cái gì không mua được bằng tiền, có thể mua được bằng nhiều tiền hơn. Cái gì không mua được bằng nhiều tiền hơn, có thể mua bằng thứ khác mà, hén cô Lý! Cô thử mua bằng tình chẳng hạn, biết đâu đấy.


Lại nhớ câu đối của cụ Trạng xưa "Trời sinh ông tú Cát/ Đất nứt con bọ hung"...


Giờ thì, Trời sinh ra cô Lý...



Ngô Nguyệt Hữu
http://inlook.vn/entertainment/prett...su--a6929.html

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

GS Nguyễn Văn Tuấn: Thư gửi Bộ Y tế Úc xin viện trợ Vaccine phòng covid

 Ngày 26-7-2021 Hôm nay nhận được một lá thư từ Bộ Y tế Úc, với một chút hi vọng về chuyện vaccine. (xem thư đính kèm email) Các bạn có lẽ c...