Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009

Một tuần ở Bắc Hàn (Phần 2)

Xem Phần 1

Nguồn: Blog Sự Thật

Tác giả: Gaun

Chú ý: Nhận định mang tính chủ quan của tác giả, 1 số đoạn bị lượt bớt

Cách đây vài năm một nhà báo việt nam sang đây về bất bình quá có viết bài gọi người Triều Tiên là rôbôt, gọi chính giới ở đây là độc tài. Người Triều Tiên coi chuyện kỷ luật quân đội quan trọng. Tính kỷ luật cao giúp cho người Triều Tiên làm được những việc người thường không làm nổi như người nặng 40kg vác gạo nặng 60kg, hay học để giao tiếp được bằng ngoại ngữ chỉ qua sách vở, hay trong điều kiện bị cấm vận thiếu lưng thực trầm trọng mà vẫn xây dựng được những công trình kiến trúc khổng lồ sánh ngang tầm với người cổ Ai Cập xây kim tự tháp. Cách Bình Nhưỡng khong 20 km có một nơi mà trước đây chủ tịch Kim Chính Nhật khi còn trẻ đến tập quân sự trong vòng vài tháng cũng là nơi có mộ mẹ ông. Trên đỉnh núi cây cối um tùm có một khối đá nguyên khắc hàng nghìn chữ Triều Tiên chắc là lời căn dặn gì đó của tướng quân. Người hướng đãn nói là khối đá này nặng 300 tấn đưa từ nơi khác về, núi cao 500 m nêu không có kỷ luật thì làm sao mà đẩy lên được? Người hướng dẫn cũng kể là khi tướng quân thi bắn đúng vào ngày giỗ mẹ ông, ông quyết định không lên núi viếng mộ mẹ và ở lại bắn với đồng đội. Trong phần thi nằm bắn từ trên núi xuống bia cách xa 300m ông bắn bốn phát thì ba phát trúng hồng tâm lại chui vào đúng một lỗ, còn phát cuối cũng chắc trong lòng ông xúc động nên chệch vào vai bia. Mọi người khen ông thì ông nói như thể chưa thể nào đáng gọi là xạ thủ bách phát bách trúng được, vẫn còn kém lắm. Tôi nghĩ là tướng quân lúc đấy chỉ khiêm tốn để làm gương thôi chứ thực ra ông là người bắn giỏi. Chỉ hơi tiếc là trong điều kiện đất nước khó khăn đạn dược thiếu, nếu chỉ bắn một phát đã tiêu diệt được kẻ thù thì việc gì phải phí thêm ba phát nữa như thế.

Trong thời gian ở Bình Nhưỡng tôi có gặp bác đại diện UNDP đồng thời phụ trách chương trình lương thực thế giới (WFP) ở Triều Tiên, một số các đồng chí Tây nữa làm phân phối lương thực và phát triển. Trong số 24 triệu dân Triều Tiên thì trên giấy tờ có 6 triệu người phụ thuộc vào nguồn lương thực của WFP. Tổ chức nay kêu gọi các nguồn viện trợ lương thực từ Nhật Bản, Hàn Quốc, châu Âu và Mỹ, rồi chuyển bằng tầu biển vào các cảng của Triều Tiên, lương thực thì nhiều Nhật Bản và Hàn Quốc chỉ dám thuê tàu 10000 tấn chở vào vì sợ ông Triều Tiên ông ấy bắt luôn tầu, nếu tàu to quá thì không có gì mà đền. Triều Tiên thì lên án hai ông kia là cố tình làm chậm quá trình chuyển lương thực vào cho dân đói. Lương thực chuyển đến cảng bốc lên xe tải, WFP trả cả tiền đi lại ăn uống cho lái xe tải và công vận chuyển, còn ông chính phủ chở đi đâu thì không biết, mà đòi kiểm tra thi ông ấy dọa ngay là đòi lại visa. Hàng triệu tấn lương thực hàng năm cứ như thế cứ như thế không biết đâu mà lần, thiên hạ cứ đổ của vào, đến bạn thân là Trung Quốc ngày xưa cũng phải dọa cắt viện trợ vì gạo ngon Trung Quốc cho thì ông ấy cho quân đội ăn một nửa, một nửa ông ấy bán rồi lấy tiền mua gạo mục TQ cho gia súc ăn về để phát cho dân. Mà ông Triều Tiên ông ấy tính cục lắm, ai nói không vừa ý là ông ấy chơi luôn, xin lỗi giải thích sau nên không ai dám nói.

Vậy thì tại sao Triều Tiên thiếu thân thiện thế mà thế giới vẫn cứ phải đỡ ông ấy dậy. Là bởi vì ông ấy có bom nguyên tử, mà tính ông ấy là tử vì đạo bất kể là đạo gì, thế giới mà để cho ông ấy đói là ông ấy dọa nổ một quả. Cách đây hai ba năm khi chậm mang gạo cho ông ấy ăn, ông bắn hai quả tên lửa bay vọt qua Nhật Bản, thiên hạ chả sợ chết khiếp. Trung Quốc chẳng tiếc ngẩn ngơ là tại sao lại đi dạy ông kia làm bom, đúng là đưa kiếm sắc vào chỗ không có phẩm tiết.

Nếu để ý thì sẽ thấy ở đây có một vòng tròn luẩn quẩn. Không cho ông ấy ăn thì ông ấy chủi, cho ông ấy ăn thì có sức ông ấy chủi càng to. Nên là cứ phải nghe ông ấy chửi mà vừa phải bón cho ông ăn. Trước nay thì thiên hạ đứng từ xa cho ăn để khỏi bị nghe chửi điếc tai quá, nay chính sách mới, đi đầu là Sunshine (ánh nắng) của TT Hàn Quốc Kim Đại Trọng, cho rằng ông ấy chửi thế là vì ông ấy thiếu tình yêu thương nên sẽ phải xáp lại gần để giúp ông ý làm việc có ích hơn là suốt ngày ngồi mà chửi. Tôi đồng ý với chính sách này, ở nước ta và Trung Quốc có hai bác chắc cũng đồng ý là các bác Nam Cao và Lỗ Tấn.

Đối với Việt Nam, tôi nghĩ là ông Triều Tiên tuy bé những lúc nào cũng trịch thượng coi mình là nước lớn do có ông anh cả trung quốc đứng bên. Thời chiến cho ông mượn máy bay ông đếch thèm trả, rồi ông tiếp Polpot như thượng khách, chủi bới Việt nam xâm lược Campuchia, khi VN lập quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc trong suốt 1.5 năm đại diện của nhà nước không chịu gặp đại sứ việt nam để nhận quốc thư. Mới gần đây chính phủ ta lại quyết định gửi tặng ông mấy nghìn tấn gạo. Chắc chắn là những hình ảnh mất mùa thiên tai của Việt Nam đã từng được gửi lên chương trinh thiên đường địa ngục tôi nói lúc trước...tôi thà là làm quỷ ở nước nam còn hơn làm thiên thần đất bắc (Hàn).

*****************

Triều Tiên không có dấu hiệu thả lỏng của một đất nước đang đến kỳ thay đổi mà ngược lại, sự áp đặt của thể chế có vẻ được củng cố kỹ càng hơn. Mấy năm trước đây nhà nước quyết định đưa vào sử dụng một hệ thống lịch mới tính năm thứ nhất là năm sinh của lãnh tụ Kim Nhật Thành, gọi lịch này là lịch chủ thể. Chủ thể là một biến dạng của chủ nghĩa Marx pha trộn đậm đà với chủ nghĩa dân tộc hẹp hoi của Triều Tiên, phát biểu những câu kiểu như là chính trị đựoc thực thi trên nòng súng. Đáng buồn là người viết ra hệ tư tưởng mới này trước là hiệu trưỏng đại học tổng hợp Kim Nhật Thành, là thầy học của chủ tịch hội đồng quốc phòng tướng quân nguyên soái Kim Chính Nhật đã bỏ nước mà đi thông qua đường đại sứ quán Hàn Quốc ở Bắc Kinh. Năm nay là năm 91 chủ thể, một cách gọi gợi nhớ về một quá khứ của các triều đại phong kiến, ngoài ra chủ tịch Kim Nhật Thành, dù đã chết, trên giấy tờ và văn bản vẫn được coi là chủ tịch muôn đời của Triều Tiên. Sau khi ông mất một năm, Triều Tiên vẫn gửi quốc thư cho đại sứ cầm đi ký tên ông, đến khi các nước phản đối họ mới chịu thôi.

Cách thức này gợi ý về một xu hướng phát triển ở Triều Tiên từ một chính thể cách mạng dân chủ giải phóng nhân dân chuyển sang một triều đại phong kiến với mục đích cuối cùng là biến chủ thể thành một tôn giáo với sự sùng bái vô điều kiện cho các bậc tối cao tinh thần. Nhà nước ở Triều Tiên không có được sự quan tâm thật sự đến hoàn cảnh đáng buồn của người dân như nhà nước ở Việt Nam và Trung Quốc, nên mặc dù nhận ra những sai lầm trong quản lý kinh tế và phương châm đối ngoại vẫn không đi những bước đi cải cách mở cửa và thân thiện với bạn bè quốc tế như ở ta hay ở Trung Quốc.

Thế giới đối với Triều Tiên là một thế giới lưỡng cực, Triều Tiên là chủ thể và cả thế giới đều là thù, với mức độ thù địch khác nhau. Nếu không có biến động gì đáng kể, chỉ 50 năm nữa Triều Tiên sẽ biến thành một dạng sơ khai của một tôn giáo cực đoan ví như đạo Hồi hay Do Thái giáo các dòng chính thống. Hệ thống tăng lữ sẽ ăn trên ngồi trốc và dân thì ngày càng bần cùng. Trong khi phát triển ở Trung Quốc và Việt Nam cải thiện mức sống của người dân ở các vùng nghèo, Triều Tiên đang phát triển theo bước thụt lùi mà mỗi năm thụt lùi sẽ là 10 năm cố gắng sau này. Phát triển ở Triều Tiên, bất kể là có hay không có những giao lưu với miền Nam, bắt buộc phải là một tiến trình tự giác bắt đầu từ bên trong. Chỉ có người Triều Tiên mới giúp được người Triều Tiên mà thôi.

Tôi lên tầu ở Bình Nhưỡng khoảng 9h sáng ngày 30-4 đúng ngày giải phóng miền Nam, rất mừng là có đến 7-8 người ra ga tiễn. Bẩy tiếng sau khi tầu lên cầu lần này vượt sông áp Lục về lại Trung Quốc tôi cảm thấy như những ám ảnh và sức ép dồn nén trong đầu suốt cả tuần qua đến lúc này được thả ra hết cả. Hình nh đầu tiên nhìn thấy trên sân ga Trung Quốc làm tôi thấy ấm khắp người là hai cán bộ đường sắt Trung Quốc chắc tình iêu với nhau, đang ngồi trên một cái áo mưa ở góc khuất sân ga, anh chàng áo đồng phục để phanh ngực mặt mày hớn hở. Không thấy đâu có súng ống, thép gai, phụ nữ khốn khổ oằn mình dưới sức nặng của bao gạo mục , cờ hoa khẩu hiệu ảnh chú Kim cũng chẳng thấy có, tôi xuống sân ga đứng máy như lăm lăm muốn chụp gì thì chụp, bên cạnh có hai biên phòng Trung Quốc, cô gái đang gọi đùa cậu trai là đồ con lợn. Tôi nhìn lại sang bên phía xa chỉ chưa đầy hai km, cùng chung một khoảng trời, cùng hít thở một bầu không khí nhưng là nơi đau khổ, chịu đựng, và tù túng. Các đồng chí Triều Tiên ơi, hãy còn xa lắm mới đến được thiên đàng, càng xa hơn nếu các đồng chí đi lùi....

Xem phần I
Hình ảnh mới ở Bắc Triều Tiên

----------------------------------------------------------------------------
Tác giả: Một người VN từng công tác ở Bắc Triều Tiên

Triều tiên đang bị cấm vận nên mọi thứ đều tự cung tự cấp hết. Người dân của nó sống theo thời bao cấp như VN mình ngày trước nên chắc là cũng thiếu thốn lắm. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì không ai nghĩ là họ thiếu thốn lắm vì nhìn toàn thành phố toàn là nhà cao tầng và quy hoạch cũng rất quy cũ, người dân có ý thức tốt nên TP rất sạch sẽ và gọn gàng.
Về cơ sở hạ tầng thì Bắc Hàn tốt hơn VN mình với nhà của quy hoạch tốt, đường xá rộng rãi, phương tiện chính là xe công cộng như xe buýt, xe điện, xe ray điện và xe điện ngầm. Xe hơi rất ít và đặc biệt là xe có cả tay lái thuận và nghịch cùng lưu thông. Người dân toàn đi bộ và các phương tiên công công nên hè phố rất rộng rãi. Đường phố hai bên trồng loại hoa anh đào giống như của Nhật nên vào đầu xuân thì tất cả nở, thành phố của nó rất đẹp vào lúc đó.
Tất cả những công việc công đều do quân đội đảm nhận. quân nhân làm hết mọi việc và ngay cả xây dựng nhà cửa. Quân nhân của nó hàng năm có một buổi duyệt binh rất hoành trang và đẹp mắt nữa. TG ai cũng phải nể.
Một người làm việc thì có thể lãnh nhu yếu phẩm đủ dùng cho ba người trong gia đình, anh nghe nói là như thế. Lương công nhân của nó nghe đâu chỉ có 3USD/tháng thôi vì mọi thứ đều có chính phủ lo. Nhưng xem ra thực tế thì họ cũng thiếu ăn lắm vì anh thấy buổi trưa và tối công nhân chỉ có ổ bánh mì và chai nước ngọt thôi. Học sinh thì tới trường miễn phí, Bắc Hàn cũng chú trọng văn thể mỹ, tất cả các học sinh đều phải học một loại nhạc cụ. Tất cả mọi người đều biết hát vì mỗi lần tiệc tùng ăn uống gì thì mỗi người đều phải hát, đó dường như là truyền thống của nó. Hàng năm Bắc Hàn có tổ chức một lễ hội gọi là "Arerang" hoành tráng như Olympic vậy và các màn trình điễn xếp hình bằng người thì thế giới đều nể phục.
Thế giới thường gọi tên nó là Cộng Hoà Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, người nắm quyền đất nước thì vẫn theo chế độ cha truyền con nối chứ không có bầu cử. Chỉ bầu cử các cấp dưới thôi. Nên xem ra tình trạng của quyền của nó chắc như VN mình.
Về đạo giáo thì họ không theo bất cứ tôn giáo nào, đối với họ chúa là vị lãnh tụ đã qua đời cũng như Bác Hồ vậy. Vị lãnh tụ đó được ướp xác như Bac Hò trong một dinh thự rất lớn như sân bay quốc tế TSN của mình vậy. Hàng năm thì mọi người đến viếng vào ngày sinh nhật ông và các dịp lễ. Dinh rất lớn, không biết là bao nhiêu nhưng phải mất 20 phút đi bộ và thang cuốn thì mới vào được trung tâm, cuối đầu chào mọt cái rồi thì đi ra. Tất cả được xây dựng bằng đá hoa cương, cẩm thạch và rất kiên cố, quân đội bảo vệ nghiêm ngặt.
Anh cũng có dịp đi thăm hai trong những viện bảo tàng lớn của nó nằm ở vùng núi cách thành phố khoảng 60km. Đường cao tốc tới đó thẳng tấp với 6 làn xe, nhìn VN mình chưa có đường như thế, nghe đâu được Nga Xây dựng 30 năm trước. Hai viện bảo tàng được xây âm vào núi, xung quanh được bao bọc bởi các dãy núi và đó cũng là khu căn cứ quân sự. Phải mất hàng giờ thì mới đi hết hai viện bảo tàng đó vì nó rộng tính bằng chục ngàn m2. Tất cả đều âm bên trong ngay cả bom tấn công phá cũng khó mà xập. Viện bảo tàng lưu giữ tất cả hiện vật lưu niệm của các nước tặng cho hai đời lãnh tụ cha - đã mất và Con- hiện đang nắm quyền.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

GS Nguyễn Văn Tuấn: Thư gửi Bộ Y tế Úc xin viện trợ Vaccine phòng covid

 Ngày 26-7-2021 Hôm nay nhận được một lá thư từ Bộ Y tế Úc, với một chút hi vọng về chuyện vaccine. (xem thư đính kèm email) Các bạn có lẽ c...