Vụ bé sinh viên bị đình chỉ học vì tài liệu photo, các anh chị làm ơn ngưng đem cái nghèo cái khổ ra làm lá chắn đi được không? Nghe mệt dễ sợ.
Nếu đó là quy định rõ ràng từ nội quy nhà trường, em làm sai, thì em phải chịu trách nhiệm cho việc em làm. Em không có quyền nói là em không đọc nội quy, em không biết, em lỡ, vì nhà em nghèo... tất cả những câu nói đó chỉ càng thể hiện em kém bản lĩnh và hời hợt với việc đọc kỹ quy định ở nơi mà em học tập.
Em hãy mạnh dạn nhận đó là lỗi của em, xin nhà trường có hình thức kỷ luật đúng đắn với em và em sẽ làm theo, nếu bị đình chỉ thực sự, em sẽ dành thời gian đó để học tại nhà, đi làm kiếm thêm kinh nghiệm và quay lại học sau thời gian đó. Cách làm này sẽ thiệt hại về vật chất, tốn thời gian, nhưng giữ cho em một thứ vô cùng quan trọng, đó là danh dự.
Các anh chị than nghèo. Tôi nói, sách năm chục đến hai trăm một cuốn, so ra bằng một đến hai cái vé coi phim của các anh chị. Các anh chị có dám nhịn coi phim 1 tháng để mua một cuốn sách không? Các anh chị có dám nhịn mua một bộ đồ mặc trong Tết để tiền mua sách học không? Các anh chị có dám nhịn một tuần hai buổi ăn sáng để tới tháng có tiền mua thêm sách không?
Các anh chị nói gia đình nghèo, tôi cười khinh các anh chị. Vì nếu nói được câu đó mà các anh chị vẫn cứ ngồi đó chờ tiền gia đình gởi lên để mua sách học, không biết đi làm thêm, không biết xin đi phục vụ nhà hàng, quán ăn, bán cửa hàng tiện lợi để giúp gia đình, thì các anh chị không chỉ nghèo mà còn hèn, vô cảm, lười và đổ thừa hoàn cảnh. Ngữ ấy không thành công được về sau đâu. Đừng học, phí thời gian.
Hồi đó , tôi cầm cuốn sách photo trên tay, vì bị ép buộc do cuốn giáo trình đó trong nước không có, bắt buộc sinh viên phải dùng tài liệu photo, tôi thấy mình nhục và hèn kinh khủng, và từ đó, tôi thề với lòng rằng phải làm lụng ra sao để có thể hiên ngang đặt một cuốn sách gốc từ nước ngoài về, và tôi học được việc quý trọng, tôn trọng chất xám của người viết sách từ đó.
Hãy nghĩ đi, đến ngày các anh chị đi làm, bán chất xám, bị người ta ăn cắp toàn bộ chất xám đó phát tán miễn phí, anh chị có đau lòng không?
Việc hay nhất của vụ lần này, là dấy lên tiếng nói về việc tôn trọng bản quyền, chất xám, và để cho nhiều anh chị sinh viên nhìn ra rằng, không chỉ hời hợt với cuộc đời, các anh chị còn lười, hèn và ăn cắp quen tay.
Thấy mình sai, thì bây giờ sửa. Đừng buồn vì cơ bản chúng ta ai cũng đã từng sai.
Ở khía cạnh nhân văn nhất, mình hi vọng bên trường có thể chỉ đình chỉ ba tháng, hoặc một học kỳ, đừng lên tới một năm.
Và đây sẽ là bài học cho rất nhiều em sinh viên, trường cần dạy các em điều này trước khi đời bắt các em trả giá.
Nguyễn Ngọc Thạch ngày 15/2/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét